XIN HÃY ÔM EM - Trang 2794

Cũng không thể để anh tiếp tục lo lắng cho bản thân nữa...

Lâm Uyển Bạch lấy khăn giấy lau khô nước trên mặt, sau đó nhìn thẳng

vào gương, luyện tập một nụ cười thật tươi.

Khi bước ra ngoài, mọi người đều chú ý thấy cô đã buộc lại tóc lên, hai

bên tóc mai vẫn chưa khô hết nước, nhưng mắt cô thì đặc biệt sáng ngời.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hoắc Dung, khẽ gật

đầu sau đó nói với nhân viên chấp pháp: "Tôi xong rồi!"

Nhân viên chấp pháp gật đầu, sau đó lập tức dẫn cô vào trong.

Dừng bước trước một gian phòng, nhân viên chấp pháp dặn dò cô: "Khi

hai người gặp mặt sẽ có nhân viên cảnh sát của chúng tôi có mặt. Cuộc nói
chuyện mang tính chất công khai. Phiền cô chú ý, chỉ có mười lăm phút,
hãy tranh thủ thời gian!"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cửa được khóa từ bên ngoài. Sau khi người cảnh vệ mở cửa, cô nhìn

thấy Hoắc Trường Uyên ngồi ở trong.

Trái tim như bị đè nặng.

Không gian trong phòng khá tối, chỉ có một ngọn đèn dây tóc màu trắng

lơ lửng trên đỉnh đầu, bên dưới là một chiếc bàn màu đen trống trải. Hoắc
Trường Uyên nhíu mày ngồi trên ghế, đôi mắt thâm trầm, cả người đều im
lặng và bình tĩnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Anh vẫn mặc bộ vest thường ngày, cà vạt vẫn chỉnh trang không xô

lệch, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, trông có vẻ ung dung như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.