XIN HÃY ÔM EM - Trang 2795

chưa hề có chuyện gì xảy ra cả, càng giống như anh đang ngồi trên chiếc
ghế lưng cao ở công ty vậy.

Nhìn thấy anh như thế, Lâm Uyển Bạch cũng an tâm hơn phần nào.

Cô biết, người đàn ông của cô, dù là lúc nào, dù là ở đâu, anh luôn nổi

bật nhất. Có thể lúc này anh đang ở trong tình cảnh nguy khốn nhưng vẫn
bình tĩnh, thái độ của anh vẫn rất vững vàng.

Điều cô không biết là thật ra Hoắc Trường Uyên cũng vừa thở phào.

Anh vốn dĩ lo lắng cô sẽ sợ hãi vô cùng, hoảng hốt vô cùng, mặt mũi

tèm lem nước mắt, không ngờ cô có thể bình tĩnh đến vậy.

Hoắc Trường Uyên im lặng mỉm cười.

Lâm Uyển Bạch kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, mấp máy môi, chỉ hận

không thể dốc toàn bộ sức lực còn sót lại của mình: "Hoắc Trường Uyên..."

Chỉ gọi tên anh thôi đã khiến cô suýt nghẹn ngào.

Ánh đèn trắng hắt từ trên xuống. Họ nhìn nhau qua chiếc bàn, từ lúc

bước vào tới giờ ánh mắt không hề rời khỏi nhau.

Mười lắm phút...

Cuối cùng họ cũng hiểu sự quý giá của thời gian, chỉ có đúng mười lăm

phút đồng hồ mà thôi!

Lâm Uyển Bạch giơ tay lên, đưa về phía anh.

Hoắc Trường Uyên nhíu chặt mày, dường như có một khoảnh khắc ánh

mắt anh ngập ngừng sau đó mới đưa tay lên khỏi gầm bàn. Cùng lúc ấy có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.