XIN HÃY ÔM EM - Trang 2797

Nhưng lúc này, cô chỉ nhìn anh, ánh mắt quyến luyến: "Hoắc Trường

Uyên, anh vẫn ổn chứ?"

"Anh rất ổn." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

"Vậy thì tốt!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Buổi tối để Đậu Đậu được ngủ với em, đúng là hời cho nó rồi!" Hoắc

Trường Uyên vẫn hừ một tiếng lạnh lùng như mọi khi, sau đó ngước mắt
nhìn về phía cô, trong giọng nói xen lẫn những tình cảm đè nén: "Phải
giống như lúc có anh ở nhà, đừng mất ngủ, còn phải ăn uống đầy đủ nữa,
biết không?"

"Em biết..." Lâm Uyển Bạch lại gật đầu.

Cô nuốt nước bọt thật mạnh, kìm nén cơn chua xót dâng lên sống mũi,

nói một câu nhẹ nhàng mà kiên định: "Em tin anh! Anh sẽ không sao đâu,
hơn nữa, cho dù anh có chuyện gì, cũng đừng sợ, em đã nói sẽ mãi mãi ở
bên cạnh anh, dù là bao lâu em vẫn đợi được!"

Trái tim của Hoắc Trường Uyên nhói đau, sau đó như bị lấp đầy bởi ấm

áp.

Tuy cô không biểu đạt rõ ràng nhưng anh đều đã nghe hiểu. Cô muốn

nói với anh rằng, cho dù anh thật sự ngồi tù, thì cô cũng sẽ chờ anh ra như
cô đã nói, cùng anh sống đến trọn đời.

Người nhân viên chấp pháp đó đã nhắc rõ ràng từ trước, thế nên trong

phòng không chỉ có hai người họ. Ở góc còn một cảnh vệ đang đứng, làm
công việc giám sát và nghe ngóng cuộc nói chuyện của họ.

"Hoắc Trường Uyên, em muốn ôm anh!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.