XIN HÃY ÔM EM - Trang 2824

Bị chất vấn trực tiếp như thế này khiến cô chưa biết nói sao. Đối

phương bị thâm hụt một khoản vốn lớn, việc tố cáo để bảo vệ quyền lợi
của bản thân là rất bình thường. Không thân không thích, quả thực chẳng
có lý do gì để rút đơn, không ai sinh ra để làm chúa cứu thế của ai cả.

Lâm Uyển Bạch kiên định nói: "Hoắc Trường Uyên bị oan!"

Nghe xong, ông Lê không chút cảm xúc, chỉ thưởng trà khẽ nói: "Thế

sao? Tiếc là tôi không nghĩ như vậy. Nói một cách khác, nếu cậu ấy thật sự
bị oan thì cô đã không phải lo lắng, càng không cần đứng đây cầu xin tôi!"

"..." Lâm Uyển Bạch im bặt.

Ông Lê đặt tách trà trong tay xuống, ánh mắt nhìn cô vẫn còn chút ngạc

nhiên.

Có vẻ như đến giây phút này ông ấy vẫn khó mà tin được, một cô gái

trông có vẻ yếu đuối, lại có thể nhảy bungee trong điều kiện sợ độ cao, còn
làm hành động bất chấp tính mạng trong cuộc đua ngựa. Nếu không phải vì
hôm nay cô may mắn thì không chỉ ngã đến tàn phế mà có thể còn mất
mạng tại đây.

Nhưng khi ông ấy đi qua, cô còn chẳng buồn nghĩ đến những điều ấy,

chỉ một lòng muốn tranh thủ cơ hội xin cho người đàn ông của mình.

"Cô bé, tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi cũng rất khâm phục sự dũng cảm

của cô!" Ông Lê khoanh hai tay trước ngực, nói chậm rãi: "Tuy rằng tôi
biết nhà họ Hoắc có ảnh hưởng lớn tại Băng Thành, nhưng luật pháp là
nghiêm minh, tôi khuyên cô nếu có thời gian thì đừng lãng phí vào tôi, hãy
tìm cho cậu ấy một luật sư tốt. Chí ít đến khi tuyên án, luật sư có thể giúp
cậu ấy giành được một kết quả tốt nhất có thể!"

Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.