XIN HÃY ÔM EM - Trang 2964

"Hoắc Trường Uyên, anh đừng có hơi một tý thì ghen tuông!" Lâm

Uyển Bạch bất giác chọc vào nỗi đau của anh mấy câu: "Nếu không cứ tiếp
tục thế này, tới khi về già, anh cũng sẽ là một ông già thích ghen tuông!"

Hoắc Trường Uyên rất tán đồng điểm này.

Dù là bây giờ hay mười năm sau, hoặc tới khi bảy, tám chục tuổi, chỉ

cần có ai nhòm ngó người phụ nữ của anh, thì có già anh cũng sẽ ghen, đây
là chuyện không cần phải nghi ngờ.

Lâm Uyển Bạch nghĩ tới chuyện bắt gặp hôm nay cũng rất khó xử, sợ

lại có chuyện tương tự xảy ra, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em cảm thấy mình
đã ổn, hay là xuất viện về nhà nghỉ ngơi đi, chẳng phải ở nhà vẫn còn bác
sỹ tư sao, mấy hôm nữa mình đến viện tháo chỉ cũng được!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên nghe xong gật đầu: "Lát nữa anh đi gặp bác

sỹ nói chuyện."

Như vậy sẽ giải quyết được không ít rắc rối, ở bệnh viện không phòng

nổi, về nhà chí ít có thể không bị quấy rầy.

Lâm Uyển Bạch đương nhiên hiểu nguyên nhân anh đồng ý thoải mái

như vậy, chép miệng rồi lẩm bẩm một câu: "Nhưng em cảm thấy bị anh
chơi một vố như vậy, chắc là anh Lê sẽ biết khó mà lui thôi..."

Có điều, sự thật một lần nữa chứng minh, cô vẫn vui mừng quá sớm.

Di động bên gường bỗng rung lên hai lần, Lâm Uyển Bạch đi qua cầm

lên xem, là một số máy lạ.

Cô tiện tay mở ra xem, sau đó chết sững, nội dung là một đoạn tin

không dài không ngắn: Cô Lâm, cô yên tâm, tôi không phải là người nông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.