XIN HÃY ÔM EM - Trang 2985

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Lê Giang Nam rực rỡ như nắng, ngượng

ngập cười chào lại: "Anh Lê..."

Bởi vì tuổi tác của ông Lê là lớn nhất nên Hoắc Chấn đứng trước mặt

ông ấy cũng là bề dưới, lúc nói chuyện cũng phải kính trọng vài phần. Khi
nhắc tới chuyện của Hoắc Trường Uyên, giọng ông cũng toát lên vài phần
cảm kích.

"Không cần cảm ơn tôi!" Ông Lê phá lên cười, xua tay nói: "Tôi cũng

đã nói rõ với Hoắc tổng rồi, chuyện này không cần cảm ơn tôi, toàn bộ là
công lao của cô bé này. Tôi cũng nể mặt cô bé này thôi!"

Ngay sau đó, ông Lê lại kể lại đơn giản một lượt toàn bộ mọi chuyện ở

Hồng Kông cho Hoắc Chấn.

Hoắc Chấn nghe xong, chợt kinh ngạc vô cùng: "Thật như ông nói sao?"

Tuy rằng biết chuyện này cũng nhờ quan hệ với Lâm Uyển Bạch, ông

cũng cảm thấy rất kỳ lạ làm sao cô thuyết phục được ông lão quái gở rất
khó nói chuyện này. Nhưng khi mắt thấy tai nghe rồi, ông vẫn không thể
không sửng sốt!

"Rõ ràng, lúc đó tôi cũng bất ngờ lắm, không tin nổi một cô bé như vậy

mà có sự gan dạ lớn đến thế!" Ông Lê liên tục nói cười, bây giờ nhớ lại
màn đua ngựa hôm đó vẫn còn nguyên dư âm.

"Đúng là khó tin!" Hoắc Chấn tự lẩm bẩm.

Ông Lê quăng cần câu xuống sông rồi liếc nhìn: "Chủ tịch Hoắc, không

phải tôi khen nhưng con trai ông có mắt nhìn người đấy, ông thì không
ổn!"

"Ông Lê nói vậy là có ý gì?" Hoắc Chấn nghi hoặc hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.