XIN HÃY ÔM EM - Trang 3034

Chẳng trách người ta bảo "mật ngọt chết ruồi", Hoắc Trường Uyên cảm

thấy mình như rơi vào một hũ mật ong, ngấy đến hoang mang.

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, nghiêng đầu nhìn miết ra ngoài cửa xe.

Nhưng cô không được như mong muốn, bởi vì Hoắc Trường Uyên đã

vươn cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng, cúi đầu định hôn cô. Trong lúc môi
lưỡi quấn quýt, anh cất giọng trầm trầm: "Uyển Uyển, cảm ơn em!"

Cảm ơn cô ư?

Thật ra cô phải cảm ơn anh mới đúng.

Bàn tay Lâm Uyển Bạch đặt lên ngực anh, cô ngượng ngập đáp lại nụ

hôn có thể khiến người ta tan chảy này.

Thời gian chờ đèn đỏ có hơi dài, Lâm Uyển Bạch thở dốc, nằm nhoài

trong lòng anh, cũng may họ đỗ ở hàng đầu tiên, hơn nữa hai bên không có
xe, bằng không sẽ lại có livestream.

Liếc xuống chiếc túi giấy da bò đặt trên đầu gối, Lâm Uyển Bạch dè dặt

cắn môi: "Nếu anh đã nghe trộm rồi, chắc cũng biết bố trao lại cái này cho
em, nói là đã sang tên cho em, sau này sẽ là của hồi môn của em... Hoắc
Trường Uyên, em bỗng dưng cảm thấy mình thật hạnh phúc!"

Cô chân thành cảm khái.

Trước kia cô luôn cảm thấy số phận của mình trắc trở hơn người ta. Từ

khi còn rất nhỏ mẹ đã lựa chọn nhảy lầu kết liễu số phận, hạnh phúc những
năm tháng tuổi thơ của cô cũng chấm dứt tại đây. Không còn tình yêu của
mẹ, đồng thời cũng đánh mất tình yêu của bố. Nhưng bây giờ cô không
những lại có được tất cả, còn một lúc có được hai phần tình cảm, ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.