Lâm Uyển Bạch đành giơ tay còn lại lên, đấm một cái lên ngực anh
không nặng không nhẹ. Nhưng anh lập tức dùng tay kia ôm trọn lấy tay cô,
đặt lên bờ môi hôn nhẹ, khiến cô hơi đỏ mặt.
Chung quy họ vẫn đứng giữa sân nhà họ Lục, rất có thể bị ai đó nhìn
thấy.
Cô nhìn trái ngó phải, khi quay đầu lại, vừa hay bắt gặp mẹ con Lục
Tịnh Tuyết từ trong nhà đi ra. Không biết cảnh vừa rồi có bị họ nhìn thấy
không, Lâm Uyển Bạch khẽ nói: "Chúng ta đi trước đi!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, đổi sang khoác vai cô đi ra ngoài.
Chiếc Land Rover màu trắng đi băng băng trên con đường thẳng tuột
của tiểu khu. Trong gương chiếu hậu, biệt thự nhà họ Lục mỗi lúc một xa
hơn. Lâm Uyển Bạch quay về, nhìn sang người đàn ông đang tập trung lái
xe bên cạnh: "Hoắc Trường Uyên, anh ăn gì chưa?"
Nghĩ tới chuyện anh vừa xuống máy bay đã vội vã tới tìm cô, cô sợ anh
sẽ đói bụng.
"Anh ăn trên máy bay rồi." Hoắc Trường Uyên trả lời, sau đó liếc cô,
nhíu mày hỏi một câu đáng lo hơn: "Ở đó có phải chịu ấm ức gì không?"
"Cũng không đến mức!" Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, cắn
môi nói: "Có điều hình như ông nội không mấy thân thiện với em..."
"Ông cụ nhà họ Lục anh mới từng gặp một lần, không hiểu nhiều lắm."
Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên trầm ngâm nói một câu.
Anh cũng đoán ra được. Lục Học Lâm nhận cô, nhà họ Lục cũng đương
nhiên phải nhận máu mủ của mình. Chỉ có điều thân phận của cô đặc biệt,