XIN HÃY ÔM EM - Trang 327

Lâm Uyển Bạch chợt nhớ ra, một dịp cuối tuần nào đó anh cũng từng

xếp lịch kín mít. "Thật ra anh có thể nghỉ ngơi thích hợp, nếu không sẽ quỵ
mất."

"Không đâu." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.

Thấy cô không tin, anh rướn môi, cất giọng nặng nề hiếm hoi: "Tôi còn

nuôi bao nhiêu người trong công ty. Nếu gục ngã, họ biết sống thế nào?"

Cô lại còn hỏi anh có mệt không, đúng là trẻ con mà.

Chỗ cao thường lạnh lẽo, anh đứng được trên vị trí đó, dĩ nhiên càng

phải hy sinh nhiều hơn. Cả một doanh nghiệp đều ở trong tay anh, làm bất
cứ việc gì cũng phải cân nhắc thiệt hơn, đề phòng vạn bất đắc dĩ, nếu
không một chút kế sách sai lầm cũng có thể thua cả ván cờ.

Những người xung quanh thường chỉ nhìn thấy giây phút người ta vinh

quang, chứ không biết phía sau người ta cũng đánh mất rất nhiều.

Lâm Uyển Bạch thẫn thờ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, những người như anh sống cũng chẳng dễ

dàng gì.

Từng cúc áo ngủ từ từ bị lột bỏ. Lâm Uyển Bạch giật mình, sau đó

xương hõm vai của cô tràn tới cảm giác lạnh lẽo. Cô vội giữ tay anh lại:
"Anh mệt lắm cơ mà, sao vẫn còn..."

Đáp lại cô là nụ hôn của Hoắc Trường Uyên.

Lâm Uyển Bạch chỉ cứng rắn được một chút, chẳng mấy chốc đã tan

chảy bởi nụ hôn của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.