XIN HÃY ÔM EM - Trang 3301

Đường đời rất dài, nắm tay nhau đi tới cuối cùng là chuyện không dễ

dàng gì. Con đường tương lai có thể còn nhiều va vấp hơn nữa, nhưng tin
tưởng chính là điều quan trọng nhất để duy trì tình cảm.

Cô tin anh, cũng giống như anh tin cô vậy.

Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt, vòng tay ôm cô vào lòng, tựa cằm

lên đỉnh đầu cô, ánh mắt long lanh vì xúc động.

Lâm Uyển Bạch giật giật chiếc sơ mi trong tay anh, tò mò hỏi: "Nhưng

dấu son trên chiếc áo này từ đâu mà ra vậy?"

Nhắc tới chuyện này, gương mặt Hoắc Trường Uyên lập tức đen lại,

giống như phải chịu nỗi ấm ức khủng khiếp nào đó vậy. Anh bực dọc
buông một câu: "Anh bị người ta "ăn đậu hũ" rồi!"

"Hả?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Đó chẳng phải là chuyện chỉ có con gái mới bị sao...

Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng, nói với giọng không vui vẻ:

"Hôm nay một công ty đối tác cử một nữ khách hàng qua. Lúc họp, khi đi
ngang qua người anh, cô ta cố tình vấp ngã, rồi nhào vào lòng anh!"

"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

"Tuy rằng anh kịp thời né tránh, nhưng môi cô ta vẫn cọ vào sơ mi, hơn

nữa còn dính vào không ít nước hoa! Anh thấy bỏ luôn cái áo đi cho rồi!"
Hoắc Trường Uyên bực bội ném thẳng chiếc sơ mi trong tay vào thùng rác.

"Cô khách hàng đó..." Lâm Uyển Bạch mím môi.

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nói: "Anh đã cho cô ta về luôn, khỏi hợp

tác!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.