XIN HÃY ÔM EM - Trang 3307

Lâm Uyển Bạch nhún vai giải thích: "Sơ Vũ uống hơi say, thất tình~"

"Thất tình?" Hoắc Trường Uyên lạnh giọng.

"Phải, anh nghe đi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, chỉ sang bên cạnh.

Trịnh Sơ Vũ đã không còn ý thức, bắt đầu to tiếng, lẩm bẩm đi lẩm bẩm

lại vài câu: "Khốn kiếp! Hòn đá trong hố xí, vừa cứng vừa thối, bà đây còn
chẳng buồn hầu hạ! Hu hu, Lê Giang Nam, Lê Giang Nam..."

Không có chuyện kiên nhẫn như cô, Hoắc Trường Uyên nói thẳng:

"Thích đau lòng gì ra ngoài đau lòng, đừng có ở đây đau lòng!"

Nói rồi anh sải bước đi tới, giơ chân đá đá vào chân Trịnh Sơ Vũ.

"Đừng có mượn rượu giả điên, cô tự đi được hay để tôi ra tay?"

Trịnh Sơ Vũ không mượn rượu giả điên mà say khướt thật rồi, hoàn

toàn không chút phản ứng, bằng không bị ánh mắt lạnh như tên của Hoắc
Trường Uyên nhìn, bình thường cô ấy đã chuồn lẹ từ lâu rồi.

Lâm Uyển Bạch bất giác nói: "Hay là cứ để cô ấy ngủ đây một đêm?"

Trên gác vẫn còn phòng trống cho khách, chăn gối đủ cả, hoàn toàn đủ

tiếp đón khách khứa.

"Nhà không giữ ma men!" Hoắc Trường Uyên từ chối ngay không buồn

suy nghĩ.

Anh tiến lên, cúi xuống, thẳng thừng xách cổ áo sau của Trịnh Sơ Vũ,

nhấc cô ấy lên như nhấc một con gà con.

Thấy anh không thương hoa tiếc ngọc chút nào, Lâm Uyển Bạch không

đành lòng: "Hoắc Trường Uyên, anh nhẹ tay thôi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.