XIN HÃY ÔM EM - Trang 3464

Nhìn dáng vẻ đó, có lẽ anh đã đứng đây rất lâu rồi.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô đóng cửa phòng sách

lại, chủ động đặt tay mình vào tay anh.

Vì tay kia cô còn phải giữ chiếc hộp tử đàn Hoắc Chấn đưa, bên tai vẫn

còn văng vẳng lời dặn dò, thế nên mỗi bước đi cô đều rất cẩn thận, chỉ sợ
bất cẩn làm rơi nó.

Hoắc Trường Uyên thấy cô cứ cúi đầu, khóe môi hơi bặm lại, nghĩ rằng

ban nãy ở trong cô phải chịu ấm ức lại càng nhăn mặt tợn, hỏi: "Uyển
Uyển, bố anh lại nói câu gì khó nghe với em à? Ông ấy làm khó em à?"

"Không có..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người lắc đầu, ngay sau đó lại lộ rõ

vẻ lo lắng, căng thẳng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, gia pháp của nhà họ Hoắc
rốt cuộc là gì vậy..."

Hoắc Trường Uyên ngạc nhiên.

Sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi, anh nhìn xuống chiếc vòng Quý Phi

trong hộp. Mẹ mới sinh ra anh đã mất quá nhiều máu mà qua đời, anh
thậm chí không có chút ký ức gì về bà, chỉ biết dựa vào một bức ảnh để
tưởng tượng và hoài niệm mẹ mình. Chuyện chiếc vòng anh không hề hay
biết. Anh vuốt ve lên nó, cảm xúc nhất thời khó mà bình tĩnh được.

Khi ngước lên, anh nhìn thấy gương mặt lo lắng đến chau lại của cô,

không nhịn được cười: "Làm gì có gia pháp nào, ông già chọc em đấy!"

"Thật không?"

"Thật."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.