XIN HÃY ÔM EM - Trang 3564

"Lâm Uyển Bạch, chúc mừng cô trở thành cô dâu mới, đắc ý lắm phải

không. Một đám cưới hoành tráng như thế, một nghi lễ lãng mạn như thế,
cô cảm thấy hạnh phúc lắm phải không? Cưới được Trường Uyên, cô cười
vui vẻ như vậy. Cười đi, cô cứ cười tiếp đi, để tôi xem cô cười được bao
lâu! Cô giật người đàn ông của tôi, cướp hạnh phúc của tôi, hại tôi nhà tan
cửa nát, hại mẹ tôi tù tội, sao tôi có thể bỏ qua cho cô được? Lâm Uyển
Bạch, tôi nói cho cô biết, thứ tôi không có được, người khác cũng đừng
hòng có được, nhất là cô!"

Trong điện thoại, giọng nói của Lục Tịnh Tuyết lạnh lẽo và the thé, cực

kỳ chói tai.

Nghe xong câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch liếm lên bờ môi khô cong

của mình, bắt bản thân bình tĩnh lại: "Cô nói vậy là có ý gì? Cú điện thoại
mạo nhận giáo đường đó do cô sai người gọi có đúng không?"

Lục Tịnh Tuyết không hề phủ nhận, chỉ cười khẩy hai tiếng lạnh ngắt.

Đã có thể hoàn toàn xác nhận, hàm răng của Lâm Uyển Bạch hơi lập

cập, cô chất vấn: "Lục Tịnh Tuyết, cô định làm trò gì, cô rốt cuộc muốn
làm cái gì!"

Lục Tịnh Tuyết lại cười thêm mấy tiếng, giống như một ác quỷ bò ra từ

địa ngục vậy, rồi buông ra một câu bằng chất giọng tàn nhẫn, dữ tợn: "Lâm
Uyển Bạch, cô đợi đó mà làm góa phụ đi!"

Dứt lời, cuộc gọi cũng bị ngắt, chỉ vọng lại những tiếng tút tút vô hồn,

sau đó mọi thứ trở về im ắng.

Câu nói cuối cùng trước khi cô ta ngắt máy giống như một cú đánh đập

thẳng vào đầu Lâm Uyển Bạch. Bước chân cô bồng bềnh, suýt nữa thì
mềm oặt, ngã rạp xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.