XIN HÃY ÔM EM - Trang 3597

những tầng mây. Tuyết rơi trọn vẹn một ngày một đêm cuối cùng cũng
ngừng. Cô sợ mình tiếp tục ở mãi trong phòng ngủ, nghĩ tới cảnh tượng
trong mơ sẽ bật khóc, bèn khoác áo đi ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài ban mai rất đẹp, trời sau một trận tuyết sẽ hơi lạnh một chút,

mang hơi thở lạnh khô của phía Bắc.

Trên nền đất tích lại một lớp tuyết còn dày hơn hôm qua, vẫn chưa có

ai kịp quét dọn. Giẫm đôi bốt lên tuyết sẽ cảm thấy mềm mềm, lưu lại một
dấu vết sâu đậm. Cô dùng đế giày tẽ những bông hoa tuyết ra, nhìn chúng
từ từ tan ra dưới chân mình.

Thím Lý dậy nấu cơm chuẩn bị bữa sáng nhìn thấy cô mặc áo bông

đứng trong vườn miệng đáp ngáp dở chợt dừng lại, vội vàng mở cửa sổ ra
gọi to: "Cô Lâm, bên ngoài lạnh lắm, cô đừng để bị cảm cúm đấy, mau vào
nhà đi!"

Thai phụ sợ nhất là cảm cúm, không thể uống thuốc như những người

bình thường, vì sẽ không tốt cho thai nhi, chỉ còn cách gắng gượng vượt
qua, cực kỳ khổ sở.

Lâm Uyển Bạch cũng nhớ rõ lời bác sỹ dặn dò, vội đáp lại: "Vâng, cháu

vào ngay đây!"

Cô đỡ bụng, quay người cất bước chuẩn bị đi vào biệt thự, chợt khựng

lại.

Không phải vì chân cô lún sâu xuống tuyết không thể nhấc lên, mà vì tứ

chi đều cứng đờ ra đó, trong phút chốc mất hết sức lực. Trong mơ hồ cô
như cảm nhận được điều gì đó, vừa nhanh chóng lại vừa thận trọng quay
người lại, nhìn về phía cổng nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.