XIN HÃY ÔM EM - Trang 3627

Toàn bộ cảm xúc tới một khoảnh khắc nào đó lên tới cực điểm, bỗng

nhiên rất hối hận tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì.

Hoắc Trường Uyên làm như không phát hiện ra điều khác thường, chỉ

về phía căn nhà gạch ở cách đó không xa: "Tới rồi, chính là căn nhà ở
trước mặt!"

Lâm Uyển Bạch được anh dắt tay, đành phải nối gót theo anh tiếp tục đi

về phía trước.

Sau khi gõ cánh cửa bằng gỗ rồi đẩy ra, căn nhà đập vào mắt họ tuy khá

cũ kỹ nhưng trông vẫn rất gọn gàng. Ngoài sân có một người nông dân
đang cầm một cây chổi lớn quét dọn đống tuyết đọng. Bên cạnh có một
ông cụ đang dọn dẹp cây cột treo ngô bị tuyết bám đầy.

Không cần Hoắc Trường Uyên giới thiệu, Lâm Uyển Bạch cũng đoán ra

được, người phía trước chính là người cứu anh từ sông về, người phía sau
chính là vị thầy thuốc đã cứu lại mạng sống cho anh.

Quên hẳn cơn ghen ban nãy, sau khi chào hỏi, cô đỏ mắt, lòng đầy cảm

kích.

Có thể nhận ra họ đều là những con người chất phác. Hoắc Trường

Uyên không phải là người keo kiệt, với ân nhân của mình lại càng phóng
khoáng hơn. Vậy mà họ vẫn sống một cuộc sống giản dị như trước.

Biết hai người họ từ trong thành phố đi tới tận đây, người nông dân và

bố anh ấy đều chào hỏi trong sự căng thẳng và nhiệt tình. Đối mặt với lời
cảm ơn ba lần bốn lượt của cô, họ chỉ biết xoa tay, bối rối đến đỏ mặt.

Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.