XIN HÃY ÔM EM - Trang 469

Sau đó anh nâng cằm cô lên, bóp chặt, miệng cô vì bị ép mà biến dạng.

Ngọn lửa bốc cao, anh gần như nghiến răng hỏi: "Lâm Uyển Bạch, tôi là
ai!"

Lâm Uyển Bạch bị ép phải nhìn vào mắt anh, nhưng ý thức vẫn không

rõ ràng lắm.

Trong mắt cô chỉ còn lại sự mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ người

đàn ông trước mặt là ai. Cô chỉ liên tục liếm khóe môi, mặt đỏ rực, hai tay
ra sức muốn ôm lấy hông anh.

"Lâm Uyển Bạch, tôi hỏi em, tôi là ai!"

Hoắc Trường Uyên gạt tay cô ra, vẫn cố chấp vấn đề ban nãy.

Lâm Uyển Bạch bị anh lắc lư cơ thể, mí mắt run rẩy, vẫn trả lời trong

vô thức: "Hoắc Trường Uyên..."

Ngữ khí bá đạo này, ngoài anh ra còn ai khác được?

Ba chữ ấy vừa vang lên, khóe môi căng thẳng của Hoắc Trường Uyên

đã dãn ra không ít.

Lúc này dường như cơ thể Lâm Uyển Bạch đã đạt tới giới hạn. Cô chủ

động len lỏi vào lòng anh, giật giật áo sơ mi của anh như một con mèo
nhỏ, ngửa đầu cố gắng tìm kiếm đôi môi mỏng của anh.

Khác với đêm đầu tiên, lúc đó cô còn non nớt.

Khi xông vào phòng của anh, cô chẳng hiểu gì cả, cũng chẳng biết gì cả.

Nhưng giờ thì khác, cô đã dễ dàng khơi gợi được hứng thú trong anh.

Lồng ngực Hoắc Trường Uyên phập phồng lên xuống không ngừng,

không theo một nhịp độ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.