XIN HÃY ÔM EM - Trang 495

Nghĩ tới tối qua, cô xấu hổ chống tay lên trán, nhất là một đống giấy vệ

sinh đầy dưới sàn nhà.

Cô chuẩn bị dịch cánh tay đó ra khỏi người mình, vừa chạm tới, bên tai

liền vang lên giọng nói nam tính: "Tỉnh rồi à?"

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu, rồi lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Hoắc Trường Uyên cầm chiếc di động bên cạnh giơ ra trước mặt cô:

"Bà ngoại của em đã dậy rồi."

Lâm Uyển Bạch nghe xong, lập tức ngồi bật dậy.

Cô lục tục mặc lại quần áo, đồng thời bò xuống giường, mở hé cửa ra,

lén lút nhìn trái ngó phải, rồi chui ra vườn như một con chuột, ra cửa vòng
một vòng, rồi lại chui vào trong.

Cô vươn vai vặn vẹo, giả vờ như vừa đi tản bộ về.

Bà ngoại bê nước nóng đi ra, kinh ngạc: "Tiểu Bạch, con dậy lúc mấy

giờ thế?"

"Dạ... hơn bảy giờ ạ..." Lâm Uyển Bạch đáp qua loa.

"Hơn bảy giờ?" Bà ngoài nghe xong cất giọng ngạc nhiên: "Bà nhớ hình

như bà dậy lúc 6 giờ 40, trên giường đã không thấy cháu rồi."

Lâm Uyển Bạch gượng gạo vuốt tóc, ấp úng: "Thế ạ, cũng có thể là hơn

sáu giờ ạ..."

"Khụ... Cháu đi chuẩn bị bữa sáng ạ!"

Tìm được một lý do, cô muốn nhanh chóng rời khỏi "hiện trường".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.