XIN HÃY ÔM EM - Trang 694

Bả vai bị nắm chặt, Lâm Uyển Bạch trở nên hoang mang.

Một giây sau, quả nhiên cả gương mặt và bờ môi mỏng của anh đều áp

xuống. Cô gấp gáp nghiêng đầu: "Hoắc Trường Uyên, anh uống say rồi!"

"Ha ha..."

Không biết có phải là cuối cùng cô cũng gọi tên mình hay không, Hoắc

Trường Uyên khẽ bật cười.

Nhưng anh không hề có ý rời đi, ngược lại càng quá đáng hơn, giơ tay

trượt từ mái tóc cô xuống xương quai xanh, giọng nói trầm ổn cũng đồng
thời vang lên: "Em đang run rẩy."

Đâu chỉ là run rẩy, Lâm Uyển Bạch có cảm giác từng hơi thở của mình

cũng đang run lên.

Ánh sáng trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên lúc này quá quen thuộc. Khi

ý thức được điều bất ổn, cô gần như lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế định
tránh ra xa.

Nhưng đã không kịp nữa. Cô vừa cất bước thì eo đã bị một nguồn sức

mạnh cố định, sau đó hoàn toàn bị ném xuống sofa. Không đau, nhưng cảm
giác thảng thốt đã hoàn toàn nhấn chìm cô.

Lâm Uyển Bạch bị đè xuống dưới người anh, giương mắt nhìn anh cởi

toàn bộ cúc áo sơ mi.

Khi anh chuẩn bị nhào tới thì vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Uyển Bạch đứng người trong giây lát rồi nghe thấy giọng Yến

Phong vang lên bên ngoài: "Tiểu Uyển, anh đây, Châu Châu để quên balo ở
nhà em rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.