XIN HÃY ÔM EM - Trang 731

Không thể chứ?

Chắc là không đâu...

Với tính cách của Hoắc Trường Uyên, bình thường đến gọi điện còn

không có nhẫn nại, cho dù có tới, không thấy cô, anh cũng sẽ phủi tay bỏ đi
thôi.

Có điều cho dù nghĩ như vậy, cô vẫn chọn cách bắt xe đi tới đây.

Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này, nói chi tới công viên ở đây.

Càng đi xe càng ít ỏi hơn, cuối cùng gần như chỉ còn lại mình xe họ, phía
trước không xa, cổng lớn của công viên Bắc Sơn đập vào mắt.

Chiếc taxi đỗ vững vàng, Lâm Uyển Bạch cầm lại tiền thừa và nói:

"Cảm ơn chị nhé!"

Cô giương ô lên, rảo bước đi vào công việc.

So với một công viên bình thường mà nói, thì vị trí này khá hẻo lánh.

Có thể cũng vì trời mưa, suốt dọc đường cô đi ngoài đèn đường ra thì
không bắt gặp bất kỳ ai cả.

Đã vào cuối thu, nhiệt độ các thành phố phương Bắc đã thấp hơn rất

nhiều.

Cô ra ngoài vội vã, trên người chỉ mặc độc chiếc áo khoác lông dáng

dài. Ban ngày còn đỡ, lúc này gió đêm kèm theo mưa tốc vào, giống như
một mũi tên xuyên qua xương cốt, cô bất giác ôm chặt hai cánh tay.

Công viên không lớn, hơn mười phút là Lâm Uyển Bạch đã đi hết một

vòng.

Cô không khỏi sầu não vì hành động ngu xuẩn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.