XIN HÃY ÔM EM - Trang 970

Đến tận lúc đưa vào phòng ngủ, sắc mặt Hoắc Trường Uyên vẫn chưa

dịu đi được.

Lâm Uyển Bạch đón lấy chiếc áo vest và áo khoác ngoài của anh, kiễng

chân treo lên giá, đồng thời giúp anh trải lại gối và chăn.

Hoắc Trường Uyên không có ý nằm xuống. Anh tựa vào đầu giường,

hai chân vắt chéo, hai cánh tay khoanh trước ngực. So với thằng nhỏ ngoài
kia, anh càng giống một cậu bé đang hờn dỗi hơn. Mặt anh như viết rành
rành bốn chữ "Cực kỳ khó chịu".

"Hay là anh đọc sách một lúc?" Lâm Uyển Bạch cố gắng phân tán sự

chú ý của anh.

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn sang bên cạnh, cầm cuốn sách đặt trên đầu

giường lên, hơi sững người: "Sách dịch tiếng Đức."

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Em biết cả tiếng Đức?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

"À, thật ra em không giỏi lắm, một chút thôi!" Lâm Uyển Bạch vuốt

vuốt tóc, giải thích: "Đây là cuốn sách mẹ em để lại."

Nghe câu nói cuối cùng của cô, động tác lật sách của Hoắc Trường

Uyên rõ ràng cũng trở nên cẩn thận và chậm rãi hơn nhiều.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy, lòng trào dâng niềm ấm áp.

Lúc này tiếng bước chân lạch bạch của thằng bé một lần nữa vang lên,

sau đó nó thò cái đầu nấm vào trong.

"Nước ép xong chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.