XƠ CARRIE - Trang 119

Nhờ tính chất đặc biệt của vị thế, bị vạch trần một việc như thế này

chẳng gây nên trở ngại gì cho ông. Vợ ông coi đó là điều hiển nhiên vì
cương vị của ông cần những hoạt động xã hội mà có thể không cần có mặt
bà. Nhưng gần đây, trong vài trường hợp ông đã nại cớ bận việc công sở
khi vợ ông hỏi bạn bè ông về các cuộc giải trí buổi tối. Ông đã làm thế về
buổi tối hôm đó chỉ mới trong buổi sáng hôm trước.

- Em tưởng mình bận việc, - bà nhận xét rất dè dặt.

- Tôi bận thật, - ông kêu lên. - Tôi không thể bỏ dở, nhưng sau đó tôi

quyết định đi xem rồi làm việc đến hai giờ.

Lúc này cuộc bàn cãi được xếp lại, nhưng dư âm của nó vẫn chưa thỏa

đáng. Không phải lúc để những yêu sách của vợ ông đầy tới mức bất mãn
hơn. Suốt nhiều năm, ông đã đều đặn sửa đổi sự tận tâm trong cuộc sống vợ
chồng, và thấy bạn đồng hành của ông tẻ ngắt. Lúc này một ánh sáng mới
mẻ rực sáng ở đường chân trời, còn mặt trời già hơn này đã nhợt nhạt ở
đằng Tây. Ông thỏa mãn ngoảnh mặt đi, và bất cứ lời kêu gọi trở lại nào
cũng chỉ gây cảm giác khó chịu.

Ngược lại, bà hoàn toàn không nhận thấy gì hơn là việc đáp ứng lá thư

mời của người họ hàng, dù trong lòng có thể không muốn.

- Chiều nay chúng ta sẽ xuống khu thương mại, - vài ngày sau, bà lưu

ý ông. - Tôi muốn mình đến Kinsley

[18]

, gặp ông Phillips và vợ ông ấy. Họ

lưu lại tại Tremont, và chúng ta có thể đưa họ đi chơi loanh quanh một
chút.

Sau việc xảy ra hôm thứ Tư, ông không thể từ chối, mặc dù việc đưa

vợ chồng Phillips đi chơi chẳng thú vị tí nào, vì họ vừa phù phiếm vừa dốt
nát. Ông đồng ý, nhưng khá miễn cưỡng. Ông bực bội lúc rời khỏi nhà.

“Mình sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này, - ông nghĩ. - Mình sẽ khó

chịu vì cuộc dạo chơi ngu ngốc với khách khứa, trong khi có khối việc phải
làm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.