XƠ CARRIE - Trang 149

- Anh George đi rồi hở mẹ? - Hôm sau, Jessica hỏi mẹ, theo kiểu cho

thấy Hurstwood chẳng biết tin gì hết.

- Nó đi đâu? - Ông hỏi và ngước nhìn. Trước kia ông chưa bao giờ mù

tịt về các chuyến đi.

- Anh ấy đến Wheaton

[22]

- Jessica nói, không để ý đến vẻ coi nhẹ của

bố.

- Ở đấy có gì vậy? - Ông hỏi, thầm cáu và bẽ mặt vì phải dò hỏi tin tức

theo kiểu này.

- Một cuộc thi tennis, - Jessica nói.

- Nó không nói gì với bố, - Hurstwood kết luận, thấy khó mà giấu

được sắc thái cay đắng.

- Em cho là nó quên, - vợ ông nói, ôn tồn.

Trước kia, ông luôn xứng đáng được kính trọng ở mức độ nhất định,

một thứ phức hợp của tôn trọng và kính sợ. Sự thân mật suồng sã phần nào
vẫn tồn tại giữa ông và con gái mà ông đã từng ve vãn. Thật ra, nó không đi
quá những lời tán tỉnh. Sắc thái luôn vừa phải. Dù bất kể là gì đi nữa, thiếu
sự thương yêu và hiện giờ ông thấy ông đang mất hút dấu vết hành vi của
họ. Ông hiểu là sự thân mật không còn nữa. Có lúc ông nhìn thấy họ bên
bàn ăn, có lúc không. Đôi khi ông nghe được việc họ đang làm, nhưng
thường là không hay biết. Một số ngày, ông hoang mang vì những chuyện
họ bàn tán, những việc họ đã thu xếp để làm hoặc đã làm trong lúc vắng
mặt ông. Chạnh lòng hơn là cảm giác ông không được nghe nhiều việc vặt
vãnh đang diễn ra. Jessica bắt đầu thấy những chuyện yêu đương là của
riêng cô. Còn George Jr. hình như dương dương tự đắc đã là một người đàn
ông hoàn toàn và cần phải có những chuyện riêng tư. Hurstwood nhìn thấy
mọi việc này, nó để lại dấu vết trong tình cảm, vì ông đã quen cân nhắc kỹ
càng - ít nhất là ở địa vị tại nơi làm việc, - vì cảm thấy tầm quan trọng của
ông bắt đầu mất dần ở nhà. U ám hơn cả, ông thấy sự lãnh đạm và độc lập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.