XƠ CARRIE - Trang 383

Lời tuyên bố này khiến Carrie kinh hãi. Cô nghĩ ngợi ráo riết về việc

này. Cô thường coi sân khấu là cánh cửa để cô bước vào tình trạng giàu
sang mà cô thèm thuồng. Giờ cũng như hồi ở Chicago, nó trở thành khả
năng cuối cùng trong cảnh gieo neo. Phải làm gì đó nếu ông không sớm tìm
được việc làm. Có lẽ cô phải ra ngoài và tranh đấu một mình vậy.

Cô tự hỏi người ta sẽ kiếm một chỗ làm ra sao. Kinh nghiệm của cô ở

Chicago cho thấy cô đã không đi đúng đường. Phải được người ta - những
người sẽ cho bạn cơ hội - lắng nghe và thử thách.

Một hoặc hai buổi sáng sau, họ nói chuyện bên bàn ăn điểm tâm, khi

Carrie nêu chủ đề sân khấu bằng cách nói cô đã đọc tin Sarah Bernhardt

[42]

đã đến đất nước này. Hurstwood cũng đã đọc tin đó.

- Người ta lên sân khấu ra sao, hở George? - Cuối cùng cô hỏi, ngây

thơ.

- Anh không biết, - ông nói. - Chắc phải có các đại lý sân khấu.

Carrie nhấp một ngụm cà phê và không ngước mắt lên.

- Những người bình thường có thể kiếm được một chỗ làm không nhỉ?

- Có, anh nghĩ thế, - ông trả lời.

Bất chợt, cách cô hỏi khiến ông chú ý:

- Em không nghĩ sẽ làm diễn viên đấy chứ? - Ông hỏi.

- Không, - cô trả lời, - em chỉ không biết thôi.

Không có gì rõ rệt, nhưng trong suy nghĩ ấy có gì đó khiến ông khó

chịu. Sau ba năm quan sát, ông không tin là Carrie còn muốn làm một việc
gì đó trong lĩnh vực này. Hình như cô quá đơn giản, quá hay nhân nhượng.
Nghĩ đến nghệ thuật, ông coi là thứ khoa trương hơn nhiều. Nếu cô cố lên
sân khấu, cô sẽ rơi vào tay một gã quản lý rẻ tiền nào đó và trở thành người
giống như bọn họ. Ông có một hình dung tốt lành về thứ mà ông định nói
về họ. Carrie xinh đẹp. Cô sẽ xoay xở ổn thỏa, nhưng còn ông sẽ ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.