CON BẠC - Trang 161

ông, rằng vì cô ông đã dứt bỏ cả gia tộc, và cuối cùng cô nói rằng tôi chỉ là
người phục vụ cho ông ta và tôi phải cảm nhận điều đó, và rằng tôi thật
xấu hổ… Tôi vẫn cứ ngồi im, còn cô vẫn huyên thuyên đáng sợ. Cuối
cùng tôi cười phá lên, thế là câu chuyện kết thúc, nghĩa là lúc đầu cô tưởng
tôi là thằng ngu, cuối cùng mới chốt lại ý nghĩ rằng tôi là người rất tốt
bụng và rất nghiêm túc. Tóm lại, tôi có hạnh phúc được xứng đáng với
lòng ân ưu của cô nàng rất đáng trọng này. (Thực ra Blanche là cô nàng tốt
bụng thật sự theo cách riêng, mà lúc đầu tôi không đánh giá được). “Anh
là người thông minh và hảo tâm, chỉ tiếc… tiếc… rằng anh ngốc quá! Anh
chẳng có một đồng xu nào làm vốn!”

”Un vrai russe, un calmouk!”

[126]

Đã mấy lần cô sai tôi đi dạo phố cùng

ông, giống như một con chó cảnh vậy. Thế nhưng tôi vẫn đưa ông đi nhà
hát, vào Bal-Mabile, vào các nhà hàng. Những lần ấy Blanche đưa tiền cho
tôi, dù tướng quân đã có tiền riêng và ông rất thích rút ví ra trước mặt mọi
người. Một lần tôi gần như phải dùng đến sức mạnh để ngăn không cho
ông mua một món đồ nữ trang cài áo giá bảy trăm franc ở Paleroyal mà
ông rất thích và rất muốn đem tặng Blanche. Nhưng món đồ giá bảy trăm
franc đối với cô ta là thế nào? Tổng số tiền của cả ông và cả mọi người
cũng không quá nổi một ngàn franc. Tôi không sao hiểu nổi ông lấy số
tiền ấy ở đâu ra? Tôi đồ rằng ông lấy của ngài Astley, và có lẽ ở khách sạn
ngài đã trả trước cho ông rồi. Còn về phần tướng quân, suốt lúc ấy ông cứ
nhìn tôi, nên tôi cho rằng ông đã không hiểu quan hệ của tôi với Blanche.
Mặc dù ông đã lơ mơ nghe nói rằng tôi thắng một món lớn, nhưng có vẻ
như ông cho rằng tôi làm việc kiểu thư ký riêng hoặc là nhân viên của cô.
Vì thế ông nói với tôi bao giờ cũng có giọng trịch thượng, giống như trước
đây, theo lối bề trên, thậm chí đôi khi còn mắng mỏ tôi nữa. Một hôm ông
chế giễu tôi và Blanche thậm tệ, lúc ngồi uống cà phê sáng. Ông vốn
không phải là người cục cằn, nhưng hôm ấy bỗng nhiên ông nổi cáu với
tôi. Cáu vì lẽ gì thì đến nay tôi cũng chưa biết. Song, tất nhiên, chính ông
cũng không hiểu. Tóm lại, ông nổi cáu không đâu vào đâu, à bâtons-
rompus.

[127]

Ông quát tháo rằng tôi là đổ trẻ con, rằng ông phải dạy bảo…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.