Phật bảo Đại Huệ:
- Hãy chú ý nghe và khéo ghi nhớ, Ta sẽ vì ngƣơi mà thuyết.
Đại Huệ bồ tát bạch Phật:
- Lành thay Thế Tôn! Cúi xin thọ giáo.
Phật bảo Đại Huệ:
- Ngƣời thế gian nƣơng theo hữu và vô, đọa vào hai thứ dục kiến và tánh phi
tánh, nếu chẳng lìa tƣớng dục kiến thì chẳng thể lìa sanh tử. Đại Huệ! Tại
sao ngƣời thế gian nƣơng theo HỮU? Là nói thế gian do nhân duyên sanh,
chẳng phải không có từ Hữu Sanh, cũng
chẳng phải Vô Sanh. Đại Huệ! Họ thuyết nhƣ thế là nói thế gian vô nhân mà
có. Đại Huệ! Tại sao ngƣời thế gian nƣơng theo VÔ? Vì họ thọ nhận tánh
tham, sân, si rồi, sau lại vọng tƣởng chấp trƣớc tánh tham, sân, si là phi tánh,
chẳng chấp lấy hữu, lại chấp lấy vô. Đại Huệ! Nếu chẳng chấp lấy tánh hữu
thì tánh tƣớng tịch tịnh, nên chƣ Nhƣ Lai và Thanh Văn, Duyên Giác chẳng
chấp lấy tánh tham, sân, si cho là Hữu hay Vô.
- Đại Huệ! Trong đó có cái nào là hoại (đoạn diệt)?
Đại Huệ bồ tát bạch Phật rằng:
- Thế Tôn! Nếu họ trƣớc kia chấp lấy tánh tham, sân, si rồi, về sau chẳng
chấp lấy nữa, ấy gọi là hoại.
Phật bảo Đại Huệ :
- Lành thay! Lành thay! Đúng nhƣ ngƣơi hiểu. Đại Huệ! Chẳng những tánh
tham, sân, si, phi tánh là hoại, đối với Thanh Văn, Duyên Giác và Phật,
chẳng chấp lấy tham, sân, si cũng gọi là hoại. Tại sao? Vì trong ngoài bất
khả đắc, nên tánh phiền não chẳng phải khác hay chẳng khác.
-Đại Huệ! Sự tham, sân, si hoặc trong, hoặc ngoài đều bất khả đắc. Vì tánh
của tham, sân, si chẳng có bản thể, nên chẳng thể chấp lấy, cho nên nói
HOẠI, là hoại tánh tham, sân, si chứ chẳng phải hoại Phật và Thanh Văn,
Duyên Giác. Vì Phật và Thanh Văn, Duyên Giác tự tánh vốn đã giải thoát,