Một đoàn mầng thọ ngoại-hương mới về
Hàn-huyên
chưa kịp dãi-dề,
Sai-nha bỗng thấy bốn bề xôn-xao :
Người nách thước, kẻ tay dao,
Đầu trâu, mặt ngựa, ào-ào như sôi.
Già giang
580. Một dây vô-lại buộc hai thâm tình.
Rụng-rời giọt liễu, tan-tành gối mai.
, của riêng tây,
Sạch-sành-sanh vét
cho đầy túi tham.
Điều đâu ai buộc, ai làm ?
Này ai đan dập, giật giàm bỗng dưng ?
Hỏi ra, sau mới biết rằng :
Một nhà hoảng-hốt
ngẩn-ngơ,
590. Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây.
Hạ từ, van lạy
suốt ngày,
Điếc tai lân-tuất, phũ tay tồi-tàn.
Giường cao
rút ngược dây oan,
Mặt trông đau-đớn rụng-rời,
Oan này còn một kêu Trời, nhưng xa !
Một ngày, lạ thói sai-nha,
Làm cho khốc-hại chẳng qua vì tiền.
*
Sao cho cốt-nhục vẹn-tuyền,
600. Trong khi ngộ-biến