CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 3

MỤC LỤC

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Chương 13

Chương 14

Chương 15

Chương 16

Chương 17

Chương 18

Chương 19

Chương 20

Chương 21

Chương 22

Chương 23

Chương 24

Chương 25

Chương 26

Chương 27

Chương 28

Chương 29

Chương 30

Chương 31

Chương 32

Chương 33

Chương 34

Chương 35

Chương 36

Chương 37

Chương 38

Chương 39

Chương 40

Đúng như tôi đoán, khi buổi tiệc đã tàn, tất cả đều đã là quá khứ.

Buổi tiệc đã tàn, người cũng đã tan, nhưng anh lại đứng đấy, với mọi

người, trong ánh hoàng hôn sâu nồng, tôi không thể nào phân biệt được gì
nữa, có lẽ cũng sẽ không thể gặp lại cảnh tượng này được nữa. Trong khu
vườn còn tung tăng những hạt nắng ấm, tràn ngập tiếng nói cười, ngỡ chỉ
cách nhau bởi một cái chớp mắt, nhưng tôi lại không thể tiến tới.


Bọn họ giấu tôi một bí mật, và muốn tôi suy đoán về bí mật đó. Nếu

đoán đúng, tôi sẽ có cơ hội gặp anh, sẽ có thêm hy vọng trong tình yêu say
đắm của tôi dành cho anh.


Nhưng đến khi đã đoán ra, tôi mới phát hiện, tất cả đều đã là quá khứ,

thời gian sớm đã thay đổi câu đố rồi.

Tịch Mộ Dung

(Đây là một đoạn văn ngắn Đào Đào Nhất Luân trích từ một tác

phẩm của nhà văn Tịch Mộ Dung)

Chương 1 – Mực và người Nhật Bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.